Lời tự sự của Phytophthora

Chào các bạn!

Trong diển đàn này có 1 số ít đã từng thấy mặt và tìm hiểu về tôi. Một số khác chỉ quen biết thông qua việc tôi làm. Để các bạn hiểu hơn tôi xin chia sẻ đôi chút, hi vọng chúng ta hiểu nhau hơn.

Tôi xin tự giới thiệu gia đình tôi là Phytophthora capsici, mẹ của tôi tên là BÀO TỬ TRỨNG. Mẹ sống 1 mình trong vườn và có sức chống chịu rất cao. Mẹ có 1 người em ruột nữa là dì BÀO TỬ HẬU. Khi gặp độ ẫm cao mẹ và dì phát triển dần sau đó sinh ra anh em chúng tôi hàng ngàn đứa đặt tên chung là BÀO TỬ ĐỘNG.
So với mẹ và dì thì chúng tôi có sức chịu đựng kém hơn, nhưng bù lại chúng tôi có số lượng lớn, hay di chuyển đi khắp nơi phá phách và có nhiều thành tích nên nhiều người biết đến và là bộ mặt chính của dòng họ.

Anh em tôi khi sinh ra đều có 2 cái vây (lông roi) nên di chuyển được từ nơi này sang nơi khác nếu có nước. Tôi còn nhớ hồi đi di cư có rất đông anh em, mỗi đứa mỗi nơi nhưng không phải ai cũng có cuộc sống tốt. Đợt đi cùng có 1 số người kém may mắn chọn phải đất có nhiều kẻ thù (Trichoderma, Psedomonas, EM,…) nên suốt ngày đánh nhau, muốn kiếm gì ăn hay phát triển cũng khó. Một vài đứa không chịu nổi còn chết đi mà chả làm được gì cho dòng họ.

Tôi may mắn chọn được một vùng đất màu mở chưa có ai sinh sống, ngoài hồ tiêu còn có rất nhiều thức ăn ngon khác là bầu bí, cà chua, ớt, chanh dây nên phát triển và gây dựng cơ sở rất nhanh chẳng mấy chốc là tạo được tiếng tăm trong vùng.

Ngày đầu tiên tôi đến đây cũng khó khăn lắm mới sống được đấy nhé. Tại vì muốn tấn công vào các kho thức ăn lớn như hồ tiêu thì phải đủ số lượng mới xâm nhập được, chúng tôi quyết định tích lũy số lượng dần để ấp ủ âm mưu to lớn. May mắn thay không phải đợi lâu, đến đầu mùa mưa do chủ vườn để úng nước, thậm chí bác ấy còn sai lầm xới xáo làm đứt rễ nên chúng tôi tấn công dễ hơn và chúng tôi đã thắng. Mấy thằng bạn tôi còn may mắn hơn, chúng không cần phải mất công phá thành mà được 2 người bạn tốt là tuyến trùng và rệp sáp mở cửa cho vào thoải mái. Họ hợp tác rất ăn ý do đó có nhiều thành tích hơn tôi rất nhiều.

Sau khi chiếm được kho thức ăn là hồ tiêu tôi quyết định gia tăng số lượng để nâng tầm ảnh hưởng, tuy nhiên để tránh bị nhòm ngó và tiêu diệt tôi không phô trương cho mọi người thấy sự có mặt của mình. Chúng tôi liên tục cho người xâm tiếp cận nhập dần vào bên trong hồ tiêu, đến khi chiếm được hoàn toàn chúng tôi mới biểu hiện. Đây là 1 quyết định đúng đắn nên trong tất cã các trường hợp khi phát hiện chúng tôi họ đều không còn làm gì được.

Thật ra ban đầu tôi chỉ chiếm lĩnh được một khu vực nhỏ bé. Để phát triển rộng ra toàn vườn như ngày hôm nay 1 phần là do khả năng của tôi nhưng phần nhiều là do người ta cả. Họ thương con họ quá, họ cho nó ăn đủ thứ (mất cân đối về dinh dưỡng), phòng cho nó bằng rất nhiều vắc xin vớ vẫn cuối cùng là to xác nhưng rất yếu.

Tôi chiếm được 1 cây hồ tiêu, 2 cây rồi 3,4 cây. Người ta bắt đều để ý, họ tìm cách để tiêu diệt chúng nhiều lần. May mắn thay là họ làm không đúng cách do đó không tiêu diệt được chúng tôi mà chúng tôi có thể dựa vào đó để phát triển thêm. Bạn thấy có nực cười không khi họ đem thuốc hóa học xịt khắp vườn, vậy mà nhà chúng tôi đang ở (cây bị bệnh, ổ dịch) thì họ không xử lý hay tiêu hủy. Lại còn có người thấy hồ tiêu thay đổi lại đi bón phân nữa chứ, họ không biết đó là thức ăn của tôi hay sao ấy. Cám ơn họ vì đã giúp tôi 1 tay!!!!!
Bước đầu thành công và thể hiện được mình, chúng tôi nhanh chóng có tên tuổi trong giới nông nghiệp. Đối với hồ tiêu, chúng tôi được bầu là dịch hại dẫn đầu và có tầm ảnh hưởng lớn nhất.

Thời gian tiếp tục trôi qua, người ta liên tục đầu tư rất lớn để xây dựng các thành trì hồ tiêu. Một số khu vực họ xây dựng trên những nền móng không vững chắc, một số thợ làm vườn thậm chí còn chưa biết nên xây dựng thế nào cho thật chuẫn xác.

Tôi bàn với anh em trong làng: “Chúng ta cần đến thêm những vùng đất mới để phát triển thêm, anh em có thể di chuyển theo dòng nước hoặc bám vào các lá cành, hom giống để chủ động chọn lựa nơi sống”. Ý kiến đó được mọi người tán thành và thực hiện nhanh chóng, tuy nhiên vẫn có những chị sức sống cao và chịu được điều kiện khắc nghiệt thì tiếp tục ở lại để giử nhà phòng khi chủ vườn trồng lại. Trước khi đi mẹ có dặn mấy anh em rằng:

1. Nên chọn những nơi nào úng nước để làm nhà, những nơi đó dễ sinh sôi và đi lại, thậm chí nếu úng thì rễ hồ tiêu cũng bị phá hủy nên dễ tấn công hơn.

2. Nên chọn những vườn có nhiều nguồn thức ăn và nơi trú ngụ khác ngoài hồ tiêu như ớt, bầu bí, cà, chanh dây,… những nơi đó rất đễ phát triển vì không ăn cái này thì ăn cái kia. Ở đó bạn bè lại nhiều tha hồ hổ trợ cho nhau. Mấy vườn có cúc vạn thọ, lạc dại, cúc nút áo,… thì nên cân nhắc vì những nơi đó không người giúp đở và khó phát triển.

3. Tránh xa những vườn có nhiều kẻ thù (Trichoderma, Psedomonas, EM,…) như vậy an toàn hơn và phát triển nhanh hơn.

4. Chọn vườn có sức khỏe yếu, dinh dưỡng không cân đối, bón thừa phân đạm,… vì sức phản kháng của hồ tiêu kém.

Mấy anh em ghi nhớ lời dạy đó và lên đường, lần này chúng tôi đi từng nhóm đông hơn do đó khả năng chiến đấu sẽ cao hơn. Tôi đã thấy một vài vườn nhưng đang chọn xem vườn nào dễ chiến đấu hơn. Hi vọng mấy bác chủ vườn lại sai lầm để tôi dễ dàng làm nên cơ nghiệp. Tôi sẽ đặt tên cho thành quả đó là: BỆNH CHẾT NHANH.

Rất cám ơn mọi người ủng hộ câu chuyện có thời gian tôi sẽ giới thiệu thêm về những người bạn mới của tôi: tuyến trùng, chết chậm, thán thư, rệp sáp, rụng lóng,…

Theo :http://hotieuvietnam.vn/